Bị hại T ở huyện Phù Mỹ nợ Trãi 4,5 triệu đồng tiền mua chim, chưa chịu trả dù đã nhiều lần đòi. Khoảng 20 giờ ngày 14/12/2021, Trãi, Kiệt cùng một số người bạn tìm đến chòi canh bẫy chim của anh T ở ruộng bàu nước thuộc thôn Xuân Phương, xã Mỹ An, huyện Phù Mỹ để yêu cầu trả nợ. Khi đến nơi, Trãi và Kiệt ngay lập tức nhảy vào dùng tay, chân đấm, đá, đạp nhiều cái vào đầu, mặt, người anh T. Bị đánh và uy hiếp, anh T điện thoại nhờ người quen mang tiền đến trả cho Trãi. Nhận đủ tiền, nhóm Trãi bỏ đi.
Khoảng 30 phút sau, anh T bị nôn ói nên được người quen đưa cấp cứu. Hậu quả anh T bị chấn thương gây sưng nề vùng trán, đau đầu, tụ máu dưới màng cứng bán cầu não phải… thương tích với tỷ lệ 32%.
Tại tòa, bị cáo Trãi tỏ ra ăn năn về hành vi trong giây phút nông nổi của mình. “Khi đó bị cáo chỉ muốn lấy lại đủ số tiền của mình, nếu trước đó anh T không dùng rựa đuổi đánh bị cáo, chưa chắc bị cáo đã hành động như vậy. Nhưng dù sao đây cũng là do bị cáo nóng giận mất khôn...”, Trãi thừa nhận.
Trong khi đó, bị cáo Kiệt cũng cho biết bản thân không mâu thuẫn gì với nạn nhân, chỉ là nghe Trãi kể lại sự việc, lập tức tham gia khi được rủ. “Thấy Trãi lao vào đánh thì bị cáo cũng đánh theo, chỉ muốn giúp Trãi lấy lại tiền chứ không cố ý đánh nạn nhân bị thương”, Kiệt nói.
Giữ vai trò công tố tại tòa, đại diện Viện KSND tỉnh nhận định: Tuy chủ đích ban đầu là đòi tiền nhưng các bị cáo đã dùng tay, chân đánh, đá làm anh T bị thương với tỷ lệ thương tật 32%, lâm vào trình trạng không thể chống cự được, để chiếm đoạt số tiền 4,5 triệu là hành vi vi phạm pháp luật. Hành vi của bị cáo đã phạm vào tội cướp tài sản với tình tiết định khung hình phạt “gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể từ 31 - 60%”, quy định tại Điểm b, Khoản 3, Điều 168 Bộ luật Hình sự.
Các bị cáo phạm tội với lỗi cố ý trực tiếp, hậu quả do các bị cáo gây ra là đặc biệt nghiêm trọng, gây ảnh hưởng xấu đến tình hình AN-TT tại địa phương. Do đó, cần phải xử phạt với mức án thật nghiêm khắc và cách ly các bị cáo ra khỏi xã hội một thời gian mới có tác dụng răn đe, giáo dục các bị cáo và phòng ngừa chung.
Tại tòa, hội đồng xét xử tập trung phân tích hành vi của các bị cáo, đánh giá mức độ, thái độ của các bị cáo. Theo đó, bị cáo Trãi và Kiệt ý thức được hành vi sai trái của mình, thành khẩn khai báo, tự giác bồi thường cho bị hại; bị hại cũng có đơn rút yêu cầu khởi tố vụ án hình sự, bãi nại cho các bị cáo. Hơn nữa, tài sản mà các bị cáo chiếm đoạt của bị hại cũng đúng bằng số tiền bị hại nợ. Mức án đã tuyên vừa đủ răn đe, song cũng thể hiện sự nghiêm minh của pháp luật. Chủ tọa phiên tòa nhắn nhủ các bị cáo rằng: “Tuổi trẻ bồng bột, thêm chút máu “anh hùng rơm” nên hậu quả buồn đã xảy ra. Và án tù là điều tất yếu, chỉ mong từ nay về sau, trước khi hành động điều gì các bị cáo phải suy nghĩ thật chín chắn để không vi phạm pháp luật, bản thân không đánh đổi sai lầm bằng chính sự tự do của mình…”.